(Tin bên lề World Cup) - Những ngày hè nóng bỏng của Sài Gòn đã lùi xa, những cơn mưa đầu mùa đem lại cho Sài Gòn một không khí mát mẻ, dễ chịu đến lạ. World Cup với những trận cầu hấp dẫn cũng đã chia tay người yêu bóng đá gần nửa tháng rồi. Tất cả đã trở về với những nhịp điệu của cuộc sống thường nhật.
Đường phố Sài Gòn vẫn đông đúc như thế, người Sài Gòn vẫn bận rộn như thế. Còn tôi, sau những ngày dành trọn đam mê cho trái bóng tròn cũng phải đối mặt với thực tế cuộc sống của một sinh viên mới ra trường – đi xin việc.
Sinh viên mới ra trường là đem hồ sơ đi khắp nơi mà chúng tôi vẫn hay gọi bằng một cụm từ rất cách mạng “rải truyền đơn”. Đưa những bước chân không mệt mỏi đi khắp nơi, đôi lúc dừng chân tại một trạm xe bus để đón một chuyến xe khác, đưa mắt khắp trên con đường trước mặt, tôi vô tình bắt gặp một hình ảnh gợi nhớ về những ngày sôi động đã qua. Đó là những tấm áp phích về World Cup 2014 vẫn chưa được gỡ xuống tại một vài quán cà phê bóng đá. Mới đây mà đã nửa tháng trôi qua. Những ngày tuyệt vời ấy lại trở về trong tôi.
ĐT ăn mừng chức vô địch World Cup 2014. Ảnh: Internet
Là những ngày tôi hòa cùng rất nhiều cung bậc cảm xúc của nhiều đội bóng: nỗi thất vọng đến đau đớn với đội bóng samba Brazil, khâm phục tinh thần kiên cường của Costa Rica, chút tiếc nuối cho màu xanh Mexico bản lĩnh, những giọt nước mắt tôi dành cho Robben và những đồng đội áo màu cam của anh vì sự cay đắng của số phận không lựa chọn làm người cuối cùng, là niềm vui và hạnh phúc khi người Đức giành được phần thưởng xứng đáng cho những nỗ lực không bao giờ biết mệt mỏi. Là khi tôi chứng kiến những người đàn ông rơi lệ bất kể họ đang ở vị trí chiến thắng hay thua cuộc, bất kể đó là hạnh phúc hay nỗi buồn. Tất cả những điều ấy tạo nên những khoảnh khắc tuyệt vời không thể nào quên. Tôi nhớ những ngày ấy…
Tôi tiếc những ngày trôi qua quá nhanh, tiếc cho những trận cầu hấp dẫn mà mãi bốn năm sau mới có dịp được gặp lại. Tiếc cho một mùa hè, vậy là đã mãi xa rồi…
Nhưng như mưa Sài Gòn vẫn cứ rơi rồi lại tạnh, như cuộc sống mãi vẫn là cuộc sống với những quy luật của nó. Tôi vẫn phải đặt những cảm xúc ấy vào một hộp của kí ức mãi không thể trở lại được nữa. Chỉ có thể nhớ đến mà thôi.
Tôi vẫn phải tiếp tục những ngày tháng còn rất dài của mình, tiếp tục hành trình vào đời thực sự của mình sau những năm tháng miệt mài trên giảng đường Đại học. Cuộc sống vẫn luôn tiếp diễn, tạm biệt cũng là để gặp lại. Tôi lại chờ bốn năm sau nữa, chờ một World Cup 2018 tại nước Nga xinh đẹp.